Điểm son đáng ghi nhớ nhất cho cá nhân tôi trong kỳ họp mặt vừa qua là:
1- Sự hiện diện của hiệp sĩ Thái văn Hợp
2- Sự hiện diện của anh chị Phan Tấn Tước
3- Sự hiện diện của vợ chồng Vân/Hiếu con gái Trần Thế Vinh
Dĩ nhiên gặp gỡ các bạn cũng là điều đáng ghi nhớ chứ.
Xin cám ơn toàn thể các SVSQ trong ban tổ chức rất nhiều và cũng cám ơn sự hiện diện của tất cả mọi người. Chúng ta đã mang lại niềm vui cho nhau.
Hiệp sĩ Mù là một cựu SVSQ phi hành khóa 65. Anh từng du học Hoa Kỳ ngành Trực Thăng năm 1967. Năm 1972, Anh bi thương “mù cả hai mắt” trong trận chiến tự vệ
làn sóng việt cộng tràn qua vĩ tuyến 17 tại mặt trận Quảng Trị. Anh đã sống 38
năm trong bóng tối mênh mông tại VN. Năm nay nhân dịp 45 năm Hội ngộ của liên
khóa 65. Với sự giúp đỡ của các NT và các Bạn đồng khóa. Anh đã có mặt trong một
đêm hội ngộ có thể nói là “hi hữu” trong cuộc đời của Anh.
Cách đây hơn 5 năm, nhờ mục nhắn tin trên Cánh Thép, các Bạn trong liên khóa đã
liên lạc được với Anh và các KQ Huỳnh quốc Hải, Nguyễn thế Hải và nhiều KQ khác
đã về VN thăm Anh hoặc điện thoại thăm hỏi trong tình nghĩa KQ “không bỏ anh em,
không bỏ bạn bè”. Vì vậy mà một số KQ như Phan kim Thạch trưởng khóa 65E , Lê
văn Sùng tự Sùng Combat khóa 65F và nhiều Anh Em khác nữa trong dịp 43 năm hội
ngộ tại Washington DC đã nhen nhúm một ý định mời các Bạn trong liên khóa 65
trên khắp thế giới và đặc biệt còn lại ở VN tham gia hội ngộ trong ngày kỷ niệm
45 năm hội ngộ.
Như lời tường thuật của một phụ nữ VN đang sống bên Úc Châu, KQ …”Hiệp sĩ Mù”…,
dù không còn thấy trời xanh và cây xanh đã 38 năm, nhưng Anh không bi quan buồn
nản về cuộc đời kém may mắn của riêng mình. Anh đã sống cuộc đời ăn chay trường
và cất bước lên đường trong công việc nghĩa. Với cặp mắt mù lòa, anh đã học được
nghề “châm cứu” của đông y để chữa trị cho những người bệnh hoạn. Những tỉnh
miền Tây Nam phần không ai là không biết đến danh thầy H. mù trong những trường
hợp bệnh hoạn.
Việc nghĩa không phải chỉ có vậy, người cựu SVSQ KQ khóa 65 còn thường xuyên
thăm hỏi và giúp đỡ các thương phế binh VNCH khác nữa.
Chưa hết !, hàng tháng, Ông Thầy mù nghĩa hiệp này còn kiếm ra những bao gạo 9
ký…đi xe ôm để đem đến tận nhà những ông già bà cả nghèo đói giao tận tay cho họ
trong nụ cười đầy tình bác ái, đầy tình người trong một nghĩa cử cao đẹp “khó
thấy được” trong thời đại gạo châu củi quế này.
Vùng nào thiếu nước vệ sinh để xử dụng trong tình trạng ô nhiễm môi trướng ở VN
hiện nay, Thầy H. lại kiếm tiền đào ngay một cái giếng nước để bà con chòm xóm
có nước sạch sẽ xử dụng.
Những phụ nữ yếu đuối nghèo đói, gặp khó khăn trong các trướng hợp sinh đẻ hay
bệnh hoạn, Thầy H. biết được là Thầy mau mắn xuất hiện để gọi là của ít lòng
nhiều, giúp đở ngay tức thời như một mũi thuốc hồi sinh cho những con người
không còn tìm đâu ra nơi cứu giúp…
Đi xa hơn nữa, Thầy H. lại cũng không quên nghĩ đến những người phong cùi … Khi
có phương tiện, Thầy xuất hiện bên họ để đưa tận tay Họ chút tình người dành cho
những người khốn khổ này…
Trong một DVD do một người Bạn về VN đến thăm đem sang và gửi đến cho mọi người…
Hiệp sĩ mù…tức Hiệp sĩ “… không thấy” nhưng “không không quên” luôn nhắc đến
những kỷ niệm thân thương 45 năm trước…
Anh nhắc đến những kỷ niệm xưa với những người Bạn cũ như nhắc đến những sự việc
vừa mới xẩy ra hôm qua …Những chuyện của cán bộ Ngô sỉ …”kèn” …phạt đàn em tên
Thơ đến phát xỉu ! nhe hàm răng hô lại tưởng đàn em dỡn mặt cán bộ. Nhắc tới
Đinh xuân An tự Đinh phạn xá vì An làm cán bộ phạn xá !. Nhắc đến em bé Bụ Bẫm
Nguyễn tiến Vinh to cao nhưng lại đẹp trai “như con gái”. Nhắc đến Hải nhái vì
“nhẩy nhẹ nhàng nhanh nhẹn như con nhái” ở bãi biển Nha Trang. Nhắc đến Hùng bò
chân bước thấp bước cao mà vẫn oanh oanh liệt liệt trở thành phi công vận tải
xuất thân trường bay Mỹ Quốc …mới là chuyện hi hĩu trong đời…Anh nhắc đến tên
cúng cơm kèm theo nickname như nhắc đến những Anh Em thân thương ruột thịt của
mình…
Đôi mắt tuy mù lòa non nửa thế kỷ, nhưng tâm hồn và lương tâm Anh không lòa…và
thật trong sáng.
Ông Thầy mù vẫn mò mẫm đi bốc mộ và cải táng cho một phi công C119 bị rơi trong
ngày 30 tháng tư ở VN. Anh còn mò mẫm để biết được cái áo bay của Bạn mình đã
mục nát nhưng cái miếng “bằng ny-lông” để gắn ba bông mai vàng của Đại Úy Phi
Công Huỳnh đình Chiến vẫn còn sờ thấy được. Các Bạn liên khóa 65 và các Bạn phi
công vận tải C119 nào muốn biết thêm chi tiết về KQ Huỳnh đình Chiến thì cứ tự
nhiên liên lạc với H. mù hiện đang mò mẫm trong bóng tối cuộc đời và đang du
lịch trên đất Mỹ…đến tháng 9 năm 2010 mới trở về lại VN qua số điện thoại di
động (714) 548-2956.
Cách đây hơn 100 ngày, người cựu SVSQ Không Quân mù lòa này còn cùng Bạn KQ
khác tên Phan tấn Tước…mò mẫm xuống tận Vĩnh Long Việt Nam để tham dự lễ hỏa
táng “hiền thê của KQ C123 Trần minh Trị” qua đời tại VN cho đúng với phương
châm của KQ “không bỏ Anh Em, không bỏ bạn bè”. Để rồi cả hai người, như một
phép lạ, chỉ 100 ngày sau Phan tấn Tước và Thầy “Mù Vó”…đã lại hội ngộ với Anh
Em trên đất Mỹ !!!.
Trăm cái…tai nghe không bằng một cái mắt thấy…Kẻ viết những dòng chữ này muốn
thấy tận mắt những lời đồn đại của phóng viên ở Úc Châu cũng như nhửng thông tin
của bạn hữu…ra sao nên :
Tháng 10 năm 2009, người viết đã làm một chuyến về “miền Tây” VN cho biết sự
tình. Chỉ thông báo ngày giờ xuống thăm Hiệp Sĩ … nhưng khi ra đến bến xe “tốc
hành miền Tây”…đã gặp ngạc nhiên ngay tức khắc !!!...
· Xin Anh hai vé cho tôi xuống ………………………
· Xin mời Anh Chị lên ngồi hàng ghế sau tài xế…Ông Thầy đã dặn chúng tôi
đón tiếp Anh Chị và đem Anh Chị đến tận nhà Thầy…
Từ bé đến lớn…rồi bây giờ gần thất thập cổ lai hi, tôi chưa hề bao giờ được đi
xe đò một cách long trọng như vậy…Tôi vừa ngạc nhiên lại vô cùng thắc mắc vì
những tiếp đãi nồng hậu của người tài xế cũng như người lơ xe !.Như hiểu được
những thắc mắc của tôi người lơ xe vừa thân mật chuyện trò vừa giải thích :
· Cô chú không biết chứ…cả tỉnh đó và những vùng lân cận…không ai là
không biết đến Ông Thầy mù “phước thiện đó”…
Chiếc xe vùn vụt chuyển bánh…Qua Bắc Cần Thơ rồi quẹo phải chừng 2 tiếng, chúng
tôi được xe tốc hành đem đến trước nhà Thầy…
Thầy đã đợi sẵn. Tôi ngậm ngùi nhìn người Bạn tôi đang ngồi trên cái phản gỗ cũ
kỹ bên cạnh là vợ Thầy, gầy gò ốm yếu “tay nọ đỡ tay kia” vì một tay đã không
còn cử động sau lần tai biến mạch máu não !!!.
Tôi ở lại đó 2 ngày và tôi hỏi thẳng Bạn tôi về cuộc sống cá nhân, gia đình cũng
như những công cuộc phước thiện mà báo chí bên Úc đã đăng tải qua bài viết của
Cô Thu Hoa…Cô Thu hoa thật ra chỉ là một nhà từ thiện vế Miền Tây làm việc thiện
chứ không phải là một phóng viên như tôi nghĩ. Tôi hỏi :
· Vậy chứ bạn kiếm đâu ra tiền để chi phí cho nhiều, rất nhiều việc từ
thiện như vậy ?
Bạn tôi cười hề hề giải thích :
· Có gì đâu Anh…Bạn bè khắp nơi biết tôi “hành hiệp trong giang hồ” nên
họ cho tôi tiền bạc. Tôi ăn chay trường, vợ tôi cũng ăn chay như tôi nên cuộc
sống chúng tôi không có nhu cầu tốn phí chỉ cần khúc bánh mì chay với 1 chai
nước là xong một bữa... Thế nên chúng tôi mới có phương tiện làm công tác từ
thiện. Lại nữa và quan trọng hơn cả là chúng tôi, những người “bạn đạo” cùng một
lý tưởng “hành hiệp cứu đời” nên chúng tôi thường thường cùng nhau lo cho những
công tác phước thiện định kỳ hay đặc biệt …
Trong dịp này, chúng tôi có gặp một Bác Sĩ y khoa đang hành nghề trong tỉnh lại
có nhà thuốc Tây gần nhà Thầy…và cũng là Bạn Đạo với Thầy. Vẻ cung kính của Ông
Bác Sĩ đối với Thầy cho chúng tôi biết thêm là những việc làm đầy tình Bác Ái
của Bạn tôi đã đánh động đến lương tâm con người và mọi người đều cùng
Thầy…chung sức trong các công tác như tôi được biết ở phần trên.
Trong một bài viết kế tiếp, tôi sẽ kèm theo những hình ảnh của Bạn tôi, Hiệp Sĩ
Mù…người đang hành hiệp tại miền Tây VN trong những năm vừa qua ( Bài này tôi
viết khi đang ở Cali sau đêm hội ngộ của liên khóa 65/45 năm hội ngộ tại Orange
County)…
Sự xuất hiện của Hiệp sĩ mù…không phải dễ dàng như người ta “đi shopping !!!”.
Niên trưởng KQ Phạm đình Khuông khóa 65 A với sự hỗ trợ của Tổng Hội Không Lực
VNCH đã hai lần làm đi làm lại giấy mời cộng với cái Passport đã từng du học
trực thăng năm 1967 của Thầy…mới được phái đoàn Mỹ chấp thuận cho “chiếu khán du
lịch Hoa Kỳ trong 3 tháng”.
Các KQ và mạnh thường quân ẩn danh sau đây đã đóng góp kẻ ít người nhiều trước
ngày hội ngộ cả vài tháng mới có đủ chi phí vé phi cơ cho Hiệp sĩ sang gặp lại
bạn bè :
- KQ Trần minh Trị C123
- Chị quả phụ cố KQ Nguyễn lương Hùng C119,
- Chị quả phụ cố KQ Lê văn Đạt
- KQ Kha Lăng Đa Hồ danh Lịch ở St Louis
- KQ Trần quang Khải
- KQ Nguyễn Anh Tuấn
- KQ Lê mạnh Hùng
- Gia đình một KQ dấu tên…
- KQ Lê văn Sùng tự Sùng Combat…
Đó là những đóng góp rất khiêm nhường trước ngày hội ngô của liên khóa 65/45 năm
hội ngộ cả vài tháng. Thời gian trong và sau cuộc hội ngộ, kẻ viết bài này không
hề biết được thêm một chi tiết nào khác.
Trong buổi tối sau ngày hội ngộ, người viết tình cờ biết được một chi tiết rất
cảm động với sự chứng kiến của vài KQ có mặt : một gia đình con của một KQ khóa
65 đã đến thăm Hiệp sĩ mù kèm theo một tờ giấy như sau :
Gia đình cháu “dấu tên” ,con một KQ khóa 65 gửi Chú H. chút quà mọn như sau :
· …biếu Thím H. mua đồ nấu chay…
· …Mua gạo phát cho người nghèo…
· …Giúp các học sinh nghèo học giỏi…
· …Mua hòm phát cho người nghèo qua đời…
Sau khi gia đình người cháu gái ra về, tôi đặt thẳng vấn đề với Hiệp sĩ Mù…hay
thầy H. hay Bạn cùng liên khóa 65 với tôi cũng vậy :
- Bây giờ tôi hiểu ra rồi…Vậy tại sao H. không nói những việc làm của mình
cho anh Em liên Khóa 65 biết để họ trợ giúp Bạn ?
H. mỉm cười hiền lành và trả lời :
- Anh ạ !...Tôi là một Phật tử thuần thành. Suốt đời còn lại sẽ ăn chay niệm
Phật. Nhưng tôi thấy trong Thánh Kinh Công Giáo có dậy rằng : “…Việc làm nhân
đạo của tay phải, tay trái cũng không biết được”. Vậy tôi làm sao nói ra hay phô
trương cho mọi người biết. Phô trương như vậy thì việc làm của mình đâu còn ý
nghĩa nữa ?”.
…
Với lại, sau hơn 10 ngày tôi ở đây, với người Bạn trong liên khóa 65 này,tôi
nhận ra một thực tế cần phải nói ra cho mọi người bên VN hiểu : Rằng…Phần đông
người VN đều có ý nghĩ ở bên Mỹ này, các Anh làm ăn thật dễ dàng giầu có như
mọi người chỉ cần ra ngoài đương lượm Dollars về là xong, cất vào túi hay bỏ vào
ngân hàng. Thật ra, các Anh các Chi thật là vất vả với muôn vàn khó khăn mà
người ta gọi là pressure mới kiếm được đồng tiền để sinh sống…Nào tiền nhà, tiền
bảo hiểm sức khỏe, bảo hiểm xe cộ, tiền điện, tiền nước, tiền rác…và những chi
phí không tên khác…Cứ ra khỏi nhà là các Anh Các Chị đã phải chi tiêu rồi. Thế
thì tôi mới hiểu ra là các Bạn tôi, dù cùng trang lứa với tôi, có thể các Anh
cũng già nua và cằn cỗi hơn chúng tôi nhiều vì các Anh có nhiều điều phải lo âu
hơn chúng tôi….
Nghe những nhận xét của H. người Hiệp Sĩ Mù cả hai mắt đã 38 năm tôi mới nhận ra
một sự thật “…nhiều khi người mù hai mắt, nhưng tâm hồn và lý trí của Họ còn
sáng suốt hơn cả chúng ta, những người còn đủ cả hai mắt…”
Tôi đem chuyện này nói lại với Bạn tôi, một người Hoa tiêu C119 thuộc khóa 65D .
Anh Bạn tôi sốt sắng và khuyến khích tôi bằng những lời lẽ đầy chân thành :
· Bác phải viết ra, viết ngay ra vì Bác biết rõ ngọn nguồn câu chuyện của
Bạn chúng ta, người Bạn đã sống cả một kiếp người trong bóng đêm cuộc đời.
Cali July 4,2010.
No comments:
Post a Comment