1975, il vient d’avoir 27 ans et vient d’être nommé capitaine dans les parachutistes sud-Vietnamiens
Chef d’une compagnie de ‘‘recon’’ (les recons sautent en plein territoire ennemi pour préparer une attaque ou une contre-offensive) il a rarement l’occasion de rentrer à Saigon pour revoir celle qu’il aime.Quelques mois avant la chute de Saigon, il a dit à la mère de N Xuân :
- Quand j’aurai trois galons, je demanderai votre fille en mariage.
Ils se sont rencontrés lors d’un gala en plein front… Entre la chanteuse à la voix envoûtante et le capitaine célibataire, le coup de foudre a tonné. Plus fort que le bruit des canons et autres mortiers.
Lors d’une mission derrière les lignes ennemies, un copain a lancé :
- T’es con quand même : T’aurais dû lui faire un bébé !
- Nous sommes des bérets rouges, et la mort fait partie de notre quotidien. S’il m’arrivait quelque chose, tu la vois en veuve avec un orphelin sur les bras ?
Puis l’Avril noir de 1975 est arrivé : les barbares en chemise noire ont déferlé sur le Sud-ViêtNam, sous le prétexte de ‘‘chasser le Ricain’’. Un de ses copains, pilote d’hélico, lui a proposé de partir … loin de là. Il aurait pu partir… mais il ne voulait pas abandonner ses compagnons d’armes, ses ‘‘jeunes frères’’.
Le pilote d’hélico s’est envolé. Quelques instants plus tard, il est revenu pour jeter au groupe de paras 5 kilos de viande. Ce sera le dernier repas réel de ces soldats abandonnés. Le vrai dernier repas depuis 31 ans !!!
Les communistes sont arrivés et ont rassemblé tous les soldats déchus. Quelques uns sont aussitôt abattus, tandis que les autres sont emmenés dans des camps de ‘‘rééducation’’. On se demande souvent qui a plus de chance que les autres, les fusillés ou les ‘‘internés’’ ?
Des années de torture, physique et morale, des années de vexation, des années de tabassage en règle, des années d’internement en plein air, des années où des monstres à deux pattes se prenaient pour des pédagogues… ces années ont transformé les patriotes en ‘‘crève-la-faim’’.
Puis il tombe gravement malade, et grâce à cela, est ‘‘libéré’’. Mais il n’y a qu’une partie de lui qui est sortie indemne des camps d’internement : A cause des mauvais traitements, il est devenu hémiplégique !
Entre temps, croyant qu’il est décédé, sa copine chanteuse est partie avec sa famille vers des horizons plus sereins, car le VietNam est devenu une grande prison bourrée de haine…
31 années ont passé, depuis ce jour où il a reçu les 5 kilos de viande… 31 années… Maintenant il vit comme un fantôme, dormant par-ci, par-là, sur un étal de marché, dans une cour de pagode, ou à côté d’une haie de bambous… Avec juste une canne mitée comme compagnon.
L’ex-capitaine para n’est plus que la moitié de lui-même mais son sens de l’Honneur est toujours bien présent : Il préfère mourir de faim plutôt que de tendre la main pour demander l’aumône… Contrairement à certains colonels de l’actuel régime qui se pointent au bord des routes pour racketter les chauffeurs.
Qui se souvient encore de ce para qui sautait derrière les lignes ennemies, parfois tout seul, pour la sauvegarde de ses compagnons ? Et qui peut encore lui donner un reste de vie décente ? Les associations de paras ne manquent pas à travers le monde… Ne voudriez-vous pas vous intéresser à un de vos enfants perdus ? Dépêchez-vous avant de ne plus pouvoir rien faire pour lui !!!
Tác giả: Khuyết Danh - Người dịch: NNT
Thiên thần gãy cánh
Năm 1975, anh mới 27 tuổi và cũng vừa mới được thăng cấp đại úy trong binh chủng Nhẩy Dù miền Nam VN.
Là cấp chỉ huy của 1 đại đội Dù Trinh Sát, 1 đội quân chuyên nhẩy vô lòng địch để chuẩn bị cho những cuộc tấn công hay phản công địch quân nên hiếm khi anh có dịp về Sài Gòn để gặp người yêu. Vài tháng trước ngày Sài Gòn thất thủ anh đã thưa với má của N. Xuân :
- Thưa bác, sau ngày con được lên 3 vạch, con sẽ đến xin bác cho con cưới con gái bác.
Họ gặp nhau tại 1 buổi văn nghệ giữa trận tuyến. Giữa 1 cô ca sĩ có giọng hát liêu trai quyến rũ và 1 anh đại uý độc thân, 1 tiếng sét ái tình đã nổ ra. Nổ lớn hơn cả tiếng nổ của những dàn đại bác hay súng cối.
Một lần, trước đi thực hiện 1 sứ mạng ở hậu tuyến địch, 1 người bạn bồ tèo đã nói với anh :
- Đừng khờ nữa mầy, hãy cho ẻm 1 cái bầu đi !
Anh trả lời :
- Chúng tao là dân Mũ Đỏ, đối đầu với cái chết hàng ngày. Nếu tao chết mầy có cam tâm nhìn 1 người goá phụ bồng trên tay 1 trẻ thơ mồ côi cha không ?
Rồi Tháng Tư Đen 1975 tới : những tên man rợ trong bộ bà ba đen nổi lên khắp miền Nam với chiêu bài "Diệt Mỹ". Một phi công trực thăng, bạn thân của anh, đã gợi ý rủ anh bỏ chạy. Anh có thể đi với bạn nhưng anh không muốn bỏ rơi đồng đội của anh mà anh coi họ là những đứa em ruột thịt. Anh phi công cất cánh bỏ đi nhưng chẳng bao lâu sau trở lại, thả xuống cho anh 5 kí lô thịt. Đó là 1 bữa ăn đúng nghĩa của 1 bữa ăn, 1 bữa ăn cuối cùng cũa những người lính bị bỏ rơi. Một bữa ăn cuối cùng từ 31 năm qua.
Là cấp chỉ huy của 1 đại đội Dù Trinh Sát, 1 đội quân chuyên nhẩy vô lòng địch để chuẩn bị cho những cuộc tấn công hay phản công địch quân nên hiếm khi anh có dịp về Sài Gòn để gặp người yêu. Vài tháng trước ngày Sài Gòn thất thủ anh đã thưa với má của N. Xuân :
- Thưa bác, sau ngày con được lên 3 vạch, con sẽ đến xin bác cho con cưới con gái bác.
Họ gặp nhau tại 1 buổi văn nghệ giữa trận tuyến. Giữa 1 cô ca sĩ có giọng hát liêu trai quyến rũ và 1 anh đại uý độc thân, 1 tiếng sét ái tình đã nổ ra. Nổ lớn hơn cả tiếng nổ của những dàn đại bác hay súng cối.
Một lần, trước đi thực hiện 1 sứ mạng ở hậu tuyến địch, 1 người bạn bồ tèo đã nói với anh :
- Đừng khờ nữa mầy, hãy cho ẻm 1 cái bầu đi !
Anh trả lời :
- Chúng tao là dân Mũ Đỏ, đối đầu với cái chết hàng ngày. Nếu tao chết mầy có cam tâm nhìn 1 người goá phụ bồng trên tay 1 trẻ thơ mồ côi cha không ?
Rồi Tháng Tư Đen 1975 tới : những tên man rợ trong bộ bà ba đen nổi lên khắp miền Nam với chiêu bài "Diệt Mỹ". Một phi công trực thăng, bạn thân của anh, đã gợi ý rủ anh bỏ chạy. Anh có thể đi với bạn nhưng anh không muốn bỏ rơi đồng đội của anh mà anh coi họ là những đứa em ruột thịt. Anh phi công cất cánh bỏ đi nhưng chẳng bao lâu sau trở lại, thả xuống cho anh 5 kí lô thịt. Đó là 1 bữa ăn đúng nghĩa của 1 bữa ăn, 1 bữa ăn cuối cùng cũa những người lính bị bỏ rơi. Một bữa ăn cuối cùng từ 31 năm qua.
Những tên Cộng sản đã tới và quây gom lại tất cả những người lính ngã ngựa. Một số bị hành quyết, số còn lại bị đưa vô những cái gọi là "trại cải tạo". Người ta thường tự hỏi người bị xử bắn hay người bị giam cầm, ai may mắn hơn ai ?
Những năm dài bị hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần, những năm dài bị cưỡng chế, đánh đập, bị giam cầm trong cảnh màn trời chiếu đất, những năm dài với những tên súc vật biến thành những nhà "sư phạm" to mồm "dạy dỗ" họ, những năm dài họ từ những người yêu nước biến thành những con ma đói đói.
Rồi anh ngả bịnh nặng, chừng đó anh mới được "giải phóng". Nhưng chỉ có 1 phần thể xác của anh còn xây trở được khi anh ra khỏi chốn tù đày : Bị đầy đoạ, anh bị bịnh bán thân bất toại (liệt nửa người).
Trong thời gian anh bị tù đày, người vợ ca sĩ chưa cưới của anh nghĩ rằng anh đã chết, sau đó nàng theo gia đình vượt tới 1 phương trời xán lạn, bỏ lại sau lưng 1 nước VN đã biến thành 1 nhà tù to bự đầy hận thù.
Ba mươi mốt năm đã trôi qua, kể từ cái ngày anh nhận được 5 kí thịt ... Vâng, 31 năm ...
Giờ đây anh sống như 1 bóng ma, ngủ vạ ngủ vật nơi nầy nơi kia, trên 1 xạp bán hàng ngoài cầu chợ, trong 1 góc sân chùa hay cạnh 1 hàng rào tre, chỉ với 1 cây gậy chống thân thương làm bạn.
Người cựu đại uý Dù nầy chỉ còn là 1 phân nửa của thân xác anh nhưng ý thức về Danh Dự thì luôn luôn toàn vẹn và tỉnh thức. Anh thà chết đói chứ không ngửa tay xin đồ bố thí. Trái ngược hẳn với những tên tá nầy tá kia của chế độ hiện tại đứng chặn đường trấn lột những người tài xế hiền lương.
Ai còn nhớ tới người chiến binh Dù nầy, người đã từng nhẩy vô lòng địch, đôi khi chỉ nhẩy vô mình ên, để giữ mạng sống cho đồng đội ? Và ai có thể giúp cho anh 1 đời sống xứng đáng ? Các hội ái hữu Mũ Đỏ, Nhẩy Dù đó đây trên thế giới ...
Chắc hẳn toàn thể quí vị không thể không quan tâm tới người anh em huynh đệ lạc đàn nầy của quí vị. Nhưng xin quí vị hãy khẩn cấp ra tay làm 1 điều gì cho người anh em nầy trước khi quá trễ !
NGƯỜI LÍNH GIÀ VỪA MỚI CHẾT ĐÊM QUA
Người lính già Việt Nam
Vừa mới chết đêm qua
Trên đường phố San Jose bụi bặm
Anh đã đi bao nhiêu nghìn dặm
Ðến nơi đây chỉ để chết âm thầm
Không một phát súng chào
Không cả một người thân
Không ai nói với anh một lời tiễn biệt.
Người lính già Việt Nam
Như con thú hoang lạc loài
Trên freeway nhộn nhịp
Một tiếng rên thảng thốt chảy trong mưa
Một chiếc lá cuốn đi theo cơn gió cuối mùa
Một tiếng nấc rã rời trong đêm vắng.
Vợ anh đâu?
Sao không về đây vuốt mắt
Con anh đâu?
Sao không đến vấn khăn tang
Anh ra đi như anh đến
Rất vội vàng
Chẳng còn ai trên đời để khóc.
Nhân loại văn minh có nhiều cách sống
Nhưng đồng bào tôi có những kiểu chết rất lạ đời
Người vợ mang thai
Ôm lấy chồng cùng nhảy xuống biển khơi
Ðể khỏi phải rơi vào tay giặc Thái
Cho sóng biển Ðông nghìn năm còn ru mãi
Một bài ca chung thủy vọng về Nam
Ðể mỗi sớm chiều khi thủy triều dâng
Tổ quốc sẽ được bồi thêm
Bằng máu anh thịt chị.
Có những bà mẹ nửa đêm thức dậy
Ði bán máu mình mua gạo nuôi con
Ðường về chưa tới đầu thôn
Bà gục chết không kịp nhìn mặt con lần cuối
Ðứa con út cũng chết dần trong cơn đói
Miệng còn thì thào hai tiếng “Mẹ ơi !”
Những giọt máu tươi đã giết chết hai người
Sẽ đọng lại trong nghìn trang lịch sử
Cho nước sông Hồng bao giờ cũng đỏ
Như màu máu Mẹ Việt Nam.
Ðêm qua thêm một đứa con
Vừa mới chết trên đường phố San Jose nhộn nhịp
Anh không chết ở Hạ Lào, Bình Long, Cửa Việt
Anh không chết ở Hàm Tân, Suối Máu, Hoàng Liên Sơn
Chết ở đây đất lạ sẽ thêm buồn
Trên mộ bia anh thêm một dòng chữ Mỹ
Một người Việt Nam sinh nhầm thế kỷ
Và chết cũng nhầm nơi
Ðêm nay bên kia bờ trái đất xa xôi
Quê hương anh vẫn còn chìm trong lửa đỏ.
Tôi gởi anh đôi dòng thơ
Từ trái tim của một thằng em nhỏ
Cũng lạc loài lưu lạc như anh
Chúng ta, hai chiếc lá chung cành
Bay phơ phất trước từng cơn bão tố
Ngủ đi anh bình yên nơi chín suối
Ðau thương nầy em sẽ viết thay anh.
Trần Trung Ðạo
_______________________________
Edited by - NNT on 12/29/2010 22:19:13
tqs
Junior Member
________________________________
Bạn tqs thân mến,
Tui hổng phải 1 nhà văn nên tui nghĩ rằng khi dịch essay kể trên tui tự coi tôi như 1 máy dịch thui !
Tui đồng ý với bạn là bọn VC chúng sợ những bài viết bằng ngoại ngữ. Vậy tui xin dán lên đây thêm 1 bài khác do 1 "em gái hậu phương", nay khoảng 6 bó hay 6 bó có lẻ, ở 1 phương trời xa thẳm ngoài quê hương, viết ra bằng Pháp ngữ gởi các "anh trai tiền tuyến" thời xa xưa.
Tui sẽ không dịch sang Việt ngữ bài viết nầy vì nó cũng chỉ phản ảnh tất cả những tâm tư tình cảm mà không biết bao nhiêu "em" khác giãi bầy trên bấo giấy, báo điện tử từ nhiều chục năm trước cho tới nay.Tuy nhiên, bạn tqs cũng nên nhờ máy dzịch Google dịch dùm sang tiếng Việt, đăng lên để bà con đọc cho vui !
Lettre d’une jeune Saïgonnaise à un mutilé de guerre
Je vous écris, non pas comme une Vietnamienne de l’Etranger qui a le privilège de vivre une vie sécurisante et libre, aux points de vue matérielle et mentale, et qui se pencherait sur le sort de ses semblables miséreux. Non, je vous écris au nom d’une jeune fille qui a grandi en sécurité dans sa ville natale de Saigon, sous les lueurs rassurantes des fusées éclairantes, et
bercée par les bruits des canons. A cette époque, toute une génération a été sacrifiée … pour permettre à de jeunes filles comme moi de continuer à aller à l’école.
A cette époque, dans ce lointain pays martyrisé, de jeunes gens qui n’avaient parfois que 16-17 ans, continuaient à s’agripper à leurs fusils pour interdire l’accès de ma ville aux ennemis venus du Nord… Et aux dernières heures de la guerre, grâce aux sacrifices de quelques-uns d’entre vous, des millions de personnes comme moi ont pu prendre un bateau pour la liberté. Oui, grâce à vous, grâce à vos compagnons, nous avons pu retrouver une vie décente et confortable à l’Etranger, (même si parfois la plupart d’entre nous ont péri dans les mers) C’est donc avec gratitude et admiration que je vous écris, à vous et à vos compagnons qui sont encore en vie, après ces trente années d’expatriation. Il faut que je vous affirme que votre sacrifice n’a pas été inutile. ‘‘On’’ peut écrouler les statues, mais on ne pourra jamais effacer le souvenir de ces jeunes qui se sont sacrifiés pour leurs jeunes frères et sœurs.
A l’Etranger, malgré une vie libre, sécurisante et décente, il nous manque quand même quelque chose : Notre mère-Patrie. Mais vous, vous avez encore perdu beaucoup plus !!! Non seulement une partie de votre corps n’est plus là, mais l’amour du prochain et l’espoir d’un quelconque avenir !!! Et pire encore, cette impression d’être abandonné de tous !!!
Non, je voulais tellement vous le dire, et maintenant je vous le dis : Vous n’êtes plus seul, même si vous et moi, vous et nous, sommes séparés par des dizaines de milliers de kilomètres, l’amour du prochain nous rapprochera toujours.
Dans mon esprit il n’y aura jamais l’image d’un mutilé de guerre à qui il manque un ou plusieurs membres. Il y aura seulement l’image d’un héros qui s’est sacrifié. Et quel sacrifice est plus noble que celui de donner sa vie ou son corps pour permettre à d’autres de vivre ?
Oui vous serez à jamais mes, nos héros !!!
----------------------
Nguồn : h00p://groups.yahoo.com/group/Nuoc_VIET/message/193316
Edited by - NNT on 12/30/2010 20:01:41
tqs
Junior Member
131 Posts Posted - 12/31/2010 : 06:32:26
Google translated ....(từ phương tiện " máy dzịch" làm tôi nghĩ tới nghành tình báo: Technology Intelligence Vs. Human Intelligence ...)
Trở lại bài viết ... nếu không có " the touch" của người dzịch văn (có tâm hồn của một người viết văn) ...thì hơi "khó nuốt" khi dzịch trực tiếp (no interpretation). Tôi kèm theo bài dzịch sang Anh ngữ để cho quí vị so sạnh
Thư từ cô gái Saïgonnaise trên một cựu chiến binh chiến tranh
Tôi đang trong bài viết, không phải là một Việt Nam ở nước ngoài có các đặc quyền của cuộc sống miễn phí, và an toàn tại thể chất và tâm thần, và địa chỉ các hoàn cảnh của những người khác như anh ta đau khổ.Không, tôi đang viết trên danh nghĩa của một cô gái người lớn lên trong an ninh ở quê nhà Saigon, trong câu chuyện flares, cam đoan và lulled bởi những âm thanh của súng. Hy thời gian này, một thế hệ toàn bộ đã được sinh... do đó cô gái như
tôi tiếp tục đi học.
Lúc đó ở những nước xa xôi chỉ đạo, những người trẻ, những người có đôi khi chỉ 16-17 năm, tiếp tục để lấy súng của họ cho thành phố của tôi cấm những kẻ thù đến từ các Vancouver… Và trong giờ cuối chiến tranh, nhờ có những hy sinh của một số bạn, hàng triệu người như tôi có thể mất một thuyền cho tự do. Có, nhờ bạn, thông qua các companions của bạn, chúng tôi đã có thể tìm thấy một cuộc sống phong nha và thoải mái ở nước ngoài, (mặc dù đôi khi hầu hết chúng ta đã thiệt mạng trong các vùng biển)
Đó là với lòng biết ơn và ngưỡng mộ mà tôi viết, bạn và companions của bạn, những người vẫn còn sống sau ba mươi năm của expatriation. Tôi nên đã nêu bạn rằng sự hy sinh của bạn đã không vô ích. "" Có thể sụp đổ những bức tượng, nhưng không bao giờ có thể xóa bộ nhớ của những người trẻ tuổi đã hy sinh để chị em và anh em trẻ tuổi của họ.
Ở nước ngoài, mặc dù miễn phí, an toàn và phong nha sống nó vẫn còn một cái gì đó bị thiếu chúng tôi: nước ta mẹ. Nhưng bạn, bạn đã thậm chí mất rất nhiều nhiều hơn nữa! Một phần của cơ thể của bạn là đi, nhưng tới tình yêu và niềm hy vọng cho một tương lai bất kỳ! Và tệ hơn chưa, nhận thức để bị bỏ rơi bởi tất cả!
Không, vì vậy tôi muốn nói với bạn, và bây giờ tôi nói unto bạn: bạn không còn một mình, ngay cả khi bạn và tôi, bạn và chúng tôi, được ngăn cách bởi hàng chục ngàn kilômét, tình yêu tiếp theo luôn luôn gần gũi hơn với chúng tôi.
Trong tâm trí của tôi không bao giờ là một hình ảnh của một cựu chiến binh chiến tranh người thiếu một hoặc nhiều thành viên. Không có chỉ hình ảnh của một anh hùng đã hy sinh chính mình. Và sự hy sinh những gì là cao quý hơn hơn để cung cấp cho cuộc sống của mình hoặc cơ thể của mình để cho phép người khác để sống?
Có bạn sẽ được mãi mãi của tôi, anh hùng của chúng tôi!
Letter from Saïgonnaise girl on a war veteran
I am writing, not as a Vietnamese abroad that has the privilege of living free, and safe at physical and mental, and address the plight of others like him miserable.
No, I am writing on behalf of a girl who grew up in security in his hometown of Saigon, in reassuring stories flares, and lulled by the sound of guns. This time, an entire generation has been sacrificed... so that girls like me to continue to attend school.At that time in the distant countries martyred, young people who had sometimes only 16-17 years, continued to grab their guns for my city prohibit the enemies coming from the Vancouver… And in the last hours of the war, thanks to the sacrifices of some of you, millions of people like me were able to take a boat
for freedom. Yes, thanks to you, through your companions, we were able to find a decent and comfortable abroad, life (even though sometimes most of us have perished in the seas)
It is with gratitude and admiration that I write, you and your companions who are still alive after the thirty years of expatriation. Should I stated you that your sacrifice was not useless. "On" can collapse the statues, but can never erase the memory of these young people sacrificed to their young brothers and sisters.
At abroad, despite free, safe and decent living it still something missing us: our mother country. But you, you've even lost a lot more! A part of your body is gone, but the next love and hope for a any future! And worse yet, this perception to be abandoned by all!
No, I so wanted to tell you, and now I say unto you: you are no longer alone, even if you and me, you and us, are separated by tens of thousands of kilometres, love the next always closer us.
In my mind there was never an image of a war veteran who lack one or more members. There is only the image of a hero who sacrificed himself. And what sacrifice is more noble than to give his life or his body to allow others to live?
Yes you will be forever my, our hero!
tqs
Junior Member
131 Posts Posted - 12/31/2010 : 07:25:05
Cám ơn Anh, Người chiến sĩ vô danh ...
Nhiều khi vì cuộc sống xung quanh,vì miếng cơm manh áo, hay vì không hiếu rõ & không cần hiểu về cuộc chiến bảo vệ tự do cho Miền Nam VN nói riêng và cả VN, ... đôi khi chúng ta buông những câu nói, những lời viết thật vô tình và nhiều khi những lời nói hay những lời vết đó như những bát nước lạnh tạt lên mặt họ, những người đã nhiều lần lấy mạng sống của họ ra để bảo vệ tự do cho Miền Nam VN.
Nhiều khi vì cuộc sống xung quanh,vì miếng cơm manh áo, hay vì không hiếu rõ & không cần hiểu về cuộc chiến bảo vệ tự do cho Miền Nam VN nói riêng và cả VN, ... đôi khi chúng ta buông những câu nói, những lời viết thật vô tình và nhiều khi những lời nói hay những lời vết đó như những bát nước lạnh tạt lên mặt họ, những người đã nhiều lần lấy mạng sống của họ ra để bảo vệ tự do cho Miền Nam VN.
Mong bà con đọc bài thơ của ông Trần Trung Đạo với một tấm lòng tưởng nhớ và tri ơn những người lính VNCH. Tuy họ nói tiếng Anh thật "strong accent," tuy họ đôi khi "lớn tiếng" trong những cuộc biểu tình, tuy họ hay kể lại những địa danh, những nhà tù, và những người đồng đội của họ ...như những người say, nếu không có họ, Miền Nam VN đã không có hơn 20 năm sống được trong tự do ...
Cám ơn Bác NNT và Bác tqs về bài dịch Histoire d'une aile briée sang tiếng Việt. Hai Bác dịch sang tiếng Việt rất hay và dễ hiễu. Đúng như bài viết, Sĩ Quan VNCH nói riêng và QLVNCH nói chung được xây dựng trên đạo đức, nhân bản trái với Cộng Sản Việt Nam. Sự tàn nhẩn của VC và những bất công đã và đang xãy ra trên nước VN cho thấy chỉ có ngày VC sụp đổ, chứ không có thể hoà hợp hoà giải với đám cướp lưu manh VC này! Hy vọng năm mới sẽ có nhiều thêm về những dấu hiệu sụp đổ này, nếu chúng ta có thể vận động được Mỹ và thế giới đánh sập nền kinh tế của
Tàu Cộng và CSVN. Mong lắm thay!
No comments:
Post a Comment