Câu chuyện thật đả xảy ra vào đầu muà đông 1974, tại một trại tù-binh ở Nghệ-An, gồm 9 sỷ-quan và hơn hai 200 hạ-sỷ quan và dũng sỉ. số đông là toàn bộ đ/đ 2.t/d 2 TQLC. vì tuân haǹh lệnh ngưng bắn tại măt trận Cửa Việt. trừ đ/u Thọ Đại đội trưởng.
Thường ngày chúng tôi chỉ lao-đôṇg quanh-quẩn gần trại.Anh em hay mang thức-ăn hiếm về cho, trong đó có thịt bê. hỏỉ ra biết được đó là bò tơ cuả hợp-tác-xả, theo anh em nhửng bê dưới 70 cân,thì anh ‘lảnh đạo bò’ không cḥiu hoàn-toàn trách nhiệm đây là lời giải thich của anh em, chúng tôi không thể kiểm-chứng. Cun̉g có thể vì chúng tôi luôn nhắc nhở anh em đừng làm gì thiệt-hại đến tài-sản dân-chúng mà mang tiếng xâú cả tâp̣-thể quân-đội minh̀, nên anh em gỉảỉ thich thế không chừng. Hôm đó, ngày chúa-nhật lao động nửa buổi, được ra ngoài doanh trại để kiếm 40 cân củi, thật ra thì anh em đả kiếm đủ 9 bó dấu gần cổng trại, chúng tôi chỉ mang vô, sau khi ngao du sơnthuỷ biết kể sao cho hết tấm loǹg chiến hửu mà anh em đã đãi ngộ, chúng tôi trong cảnh thất-thế xa-cơ nầy . Tôi đề nghị với các anh là ‘tụi mình ra tay một lần chứ để anh em làm cho ăn hoài củng khó coi Anh em đồng ý. A.Văn và tôi lên đồi cao để nh̀ìn và báo động khi có người băng ngang, vùng thảo-nguyên rộng, nơi bò hơn trăm con đang nhởn-nhơ ăn cỏ Baỷ a. em kia bắt đâù ra tay, lúc lâu chưa kết quả thì thấy ngươì đang đi về hướng nầy, được báo-động anh em chạy vaò núp vào bụi rậm gần mình. Khi đoàn người đi xa, thì ra rượt tiếp, dường như đến giờ đi nên hệ́t nh́om nầy đến nhóm khác di chuyển về hướng này . Anh Vân ớn quá nên bàn với tôi. Á hắn chạy xuônǵ nói ngưng lại đi, kệ anh em có lòng cho thì cứ nhận, miǹh đâu có xin đâu mà ngại.Tôi chạy xuônǵ mấy anh lên nghỉ mệt và canh đi. Để tôi làm thử. Phải công nhận trông thì dể mà bắt tay vaò mới thấy khó, dường như việc gì củng thế, thấy ngươì khác làm thì chê là làm như C. Nhưng khi băt́ tay vào...cố làm như C củng chưa chắc đả được. Trường hợp tôi là ‘’Sung-rụng’, ban đâù còn lưạ sau thì bất kể, không ngờ bò nầy có vỏ..chém hoaì không được.’’.Ê có ngươì...Ê ê ‘’ tôi cứ làm bộ không nghe ..nhưng rồi củng phải ngưng vì sợ mấy anh đưnǵ tim chết. tôi năm̀ lăn ra cỏ nghỉ chờ. mải một lúc khá lâu mới nghe’ọk’ lúc đó bò đang ngặm cỏ sát bên tôi ‘’pḥup̣’ xong. Con bê quỵ xuônǵ. chúng tôi khiên đi, một số anh em dũng si khác cun̉g đả ở đợi dưới bờ suôí vơí một cái nôì to và muối. chunǵ tôi ăn một bửa tiệc tươi nhớ đời. Vì còn lại nhiều qúa nên ngoài một số ngăm lại suôí cho anh em, chúng tôi quyết định mang về hai túi đưṇg bằng hai bao may bằng aó tơi nilôn . anh Phước và tôi mang về . khi đêń tṛai sau khi núp trong một bụi rậm để quan-sát nhất là anh vệ-binh đang gác trên chuôǹg-cu, tôi dặn Phước sau khi tôi vào xong,an-toàn . Thì tôi sẻ ra đứng bên hông nhà để quan sát. anh hảy chờ khi tôi ra hiệu thì chạy nhanh vaò trong láng chunǵ tôi . Đang khi Phước còn chần-chừ lo ngại về anh vệ-binh gác trên chuôǹg-cu ...thì sau lưng anh, lù lù xuất hiện anh Sưủ trung-đôị trưởng vệ-binh của trại tù anh ta đi săn về. Tôi đứng tim. A.Sửu hỏi’’Anh Phước đưńg đây làm gì thế?’’Phước còn đang ú ớ . . Sưu ta chợt nhìn caí bao dưới chân anh Phước anh ta hoỉ tiếp .’bị gì thế’ .’Phước tr̉a lời ‘Thịt trâu’.’ở đâu anh có?’dân cho- Phước trả lơì. Anh ta đến mở bao ra, nhìn vaò “địt mẹ dân cho gì cả yến thế ??’.
Thấy không còn cách nào khác, tôi phải chui rào ra lại .Tôi đến noí với anh ta.’’Tôi đả nhờ anh Phước mang về hộ tôi và tôi củng đả noí với anh nhưn̉g lời mà Phước đả khai báo cùng anh, anh Phước không biết gì hết’’. Anh ta nhìn tôi .. suy tính. Xong anh quay qua bảo’ anh Phước vô trại đi’. Chờ Phước đi rồi , lúc đó tôi ước phải chi mình có phép tàng-hình thì đở quá. Anh hỏỉ ‘thịt gì và ở đâu anh có’. ‘thịt bò và tôi giết trong rừng’. Tôi trả lời ‘Tôi nghỉ là anh biết đó là bò dân anh nói thễ . Tôi cải bướng’’ cuả hợp tãc-xả.’ Anh nói: với chúng tôi đó là của nhân-dân và tôi là quân-đội nhân-dân, tôi có bổn phận phải bảo vệ. tôi nghỉ bụng, lở ăn-trộm bị băt́́ thì chịu vậy. Tôi noí: Quân-đội bảo vệ dân , anh nói đ́unǵ vì vậy tôi không còn gì để noí nửa. Anh ta nh̀in tôi một lúc .Thôi được anh vô để tất cả đó và chờ tôi xuống làm việc với anh. Noí xong anh quảy súng đi về doanh trại bộ đội, còn tôi chui r̀ao mang bị thịt vaò láng tù miǹh. Taḿ anh em kia đả về đủ tự lúc nào và chưńg kiến. Chúng tôi bàn-thảo kế để ứng phó, tôi nói thứ nhất là mang chôn cái bị thịt tôi mang vô lúc nảy vì anh ta chưa thấy,thứ đến là luộc bịt kia đớp để không còn vât chứng,mặc dù cắc cử bốn người canh bốn cửa sổ, nhưng maỉ hăng-say bàn ‘bí kế’ nên anh Sửu bước vô nhà rồi mới hay. Anh ta noí ‘ anh Á, tôi đả nói anh để đó để tôi xuống làm việc .sao anh lại nấu? Tôi nghỉ’. nói năng chi củng thừa ‘.Tôi sẻ trở lại lúc bốn giờ làm viêc̣ riêng với anh còn nhửng anh khác thì hảy đi nơi khác.’ Khi anh ta đi rồi, tôi hoỉ anh em ai có dấu được thứ gì qúi gía thì lấy ra đưa tôi cho tôi. Anh Công mang đến đưa tôi chiếc nhẩn vàng, tôi hỏi anh nhẩn gì vâỵ.anh bảo nhẩn cưới của tôi anh là người duy nhất trong chúng tôi đả lập gia-đ̀inh. tôi từ chối. Anh Ngọc mang ra hôp̣ quet zippô tài thật không hiểu sao anh dấu được sau bao lần bày’bán- chợ-trời ‘mang tư-trang vật dụng ra sân bày hàng, để cán-bộ vào phản các anh..bắt-rệp.nếu ai o hiểu tôi nói gì đi h̉oi mấy ông anh ‘hởi ôi’ của tôi . cái hôp quẹt nầy là ‘hàng hiêụ rất quí lúc đó. Chúng tôi bàn –thảo đủ thứ,tôi thì chờ người ta ra đòn ...thì lựa thế..hỏng chừng đưa mặt ra đở chứ dựa gì mà suy- tính nước cờ..o còn nước. Đến gần giờ tám anh phải đi.tôi nói không biết ra sao,gìờ sau,có điều là tôi nhận. Chỉ mình tôi, không dính-dańg gì ai hết. bốn gìơ đả điểm củng may phòng chúng tôi không có đồng-hồ treo tường lên giây thiều, chắc là tôi đập bỏ quá Anh ta đến đúng giờ Sau một lúc lên-lớp ..quân-đội nhân-dân.... cuối cùng anh ta bảo tôi”anh Á, tôi muốn kể anh nghe câu chuyện nầy”..???. Ngày xưa có một anh nghicḥ-ngợm, hay leo lên cây cao bên vệ đường để đái lên đầu nhửng người qua đươǹg, một hôm có ông quan văn......rồi ông quan vỏ lôi xuống chém.Theo anh thì ai đả cheḿ người nầy.’’Tôi trả lời anh ‘ truyêṇ ngụ-ngôn trong chuyện anh vừa kể nhân vật đó là một đưá trẻ. Như tôi đả nói đồng-ý vớ̃ anh ‘’là quân đội, anh có trách –nhiệm bảo vệ tài-sản nhân-dân. nhưng với tôi hợp-tác-xả không hoàn-toàn là tài-sản cuả nhân-dân. có một điêù tôi hứa được với anh là nếu chuyện nầy tạm để qua thì từ nay sẻ không còn xảy ra nửa. Anh đứng lên . ‘’Anh đả hứa, nhớ giử-lời ‘’.anh cố nhắn nhủ khi bắt tay tôi từ-gỉa Tôi sực nhớ laị cái zippô, nên goi anh lai ̣ và đưa anh cái hôp quẹt, anh câm̀ , tôi nói’’tăṇg anh để kỉ-niệm dù là chiến-binh của hai miêǹ có luc chúng ta củng thông cảm nhau được.’ Anh ngắm hộp quyẹt trong tay , xong anh đưa laị tôi.anh nói,’’hộp quẹt đẹp thật ,nhưng anh cho tôi được từ- chối.phải chi được anh đưa lúc anh được trao trả về nam,hoặc lúc tôi chuyển đi nơi khác. thì tôi nhâṇ. Còn trong trường hợp này.tôi sợ nó mang ý nghỉa khác.’ Xong anh quay đi.Thú thật tôi cà lâm sượng cứng người, không nói được một lờì . thâý như mình tự-làm điều sỷ-nhuc miǹh. Anh Sửu ơi, ba 37 năm rôì tôi vẩn c̀on’’ khẩu phục tâm phục’’. ước gì nhửng đồng-đội cuả anh được giống anh, thì giửa minh ̀ đâu c̀on chiến-tuyến, cùng nhau bảo vệ th̀i tài sản cuả dân cuả nước ai mà dám tơ-hào.
No comments:
Post a Comment